• No products in the cart.
Back to Top

FCT Club

FCT, 2 tuổi, 2 năm, một chặng đường

Tác giả: Huỳnh Ngô Trà Giang, học viên khóa 2020-2023

2h00 sáng ngày 16/10/2022. Kí túc xá Chuyên Quang Trung.

Nói sao nhờ, ban đầu em dự định là sẽ không tham dự phần thi viết một phần vì phải làm leader bên nhạc của trường quá bận, một phần vì em có quá nhiều thứ ấn tượng và quá nhiều người để kể đến. Nhưng đến sát hạn chót thì em lại cảm thấy muốn viết gì đó, viết để trải lòng và viết để kỉ niệm. Chắc em là một gương mặt không lạ lẫm gì ở CLB nữa, có thể là do em sôi nổi, hướng ngoại hoặc cũng như câu nói em hay đùa “Cái tánh ham vui nên ở đâu cũng có mặt em”. Nhanh thật, nhoáng cái đã 2 năm, nhoáng cái đã sắp bị đá ra khỏi CLB. Nhớ những ngày đầu mới “gia nhập” cái hội rùa này, mọi thứ đều bỡ ngỡ, từ cách học, bạn bè, thầy cô, anh chị. Những tin nhắn làm quen từ ban đầu, rồi thì quen hơn là video call tám chuyện với nhau, đón giao thừa cùng nhau. Tuy tất cả đều là online nhưng dần dà chúng ta cũng đã “gần” nhau hơn và coi nhau như những người bạn thân thiết.

Phải nói năm đầu ở CLB của em khá chật vật khi vừa phải chạy nước rút ôn thi chuyên, vừa phải làm quen với việc học ở CLB với một lượng kiến thức vừa mới vừa tiếng Anh, mà đối với một đứa học sinh ở tít xa như em, tiếng Anh vẫn là một thứ gì đó rất mơ hồ và khó nhằn. Khái niệm về lập trình lúc đó với em vẫn còn mơ hồ lắm, em không nghĩ một ngày mình sẽ được tiếp cận sâu vào nó một cách khoa học và có kế hoạch như vậy, vì từ trước đến giờ toàn là tự mò nên tới đâu hay tới đó, học theo cảm nhận là chính. Nhưng nhờ có sự động viên của PT, Hannah và các anh em đồng môn nên mọi thứ vẫn ổn, chỉ hơi tiếc là trại hè năm đó do dịch bệnh mà hoãn lại. Để lại cho em nhiều kỉ niệm nhất chắc phải kể đến năm thứ hai, một năm học trọn vẹn khi mà tất cả kế hoạch đều được thực hiện suôn sẻ, nhất là trại hè. Nhờ trại hè mà em quen được nhiều bạn bè hơn, có nhiều hơn những mối quan hệ tâm đầu ý hợp, có thể ngồi lại kể với nhau đủ thứ chuyện học hành trường lớp dù ở xa nhau cả ngàn cây số. Em sẽ không bao giờ quên được những lần lén các chị thức đêm chạy deadline, những lần cù nhây ngủ nướng khiến các chị phải hò hết lần này lượt khác để dậy đi bơi rồi thì nhắc ăn nhắc uống, lo đau ốm. Những buổi đàn hát, tám chuyện ở sofa guest house, những lần kiếm chuyện cúp lớp Trôi, rồi thì những chiều phải squat cả trăm cái. Chắc lúc đấy các chị cũng đau đầu và bất lực với cái lũ trẻ này lắm ha, nhưng mà cũng nhờ như thế bây giờ mới có cái để em ngồi đây kể và để các chị nhớ về đám nhóc này chứ nhỉ. Eo ôi, phải nói cái hôm rời trại buồn thực sự ý, lần đầu một đứa cứng rắn như em khóc đến tận mấy lần trong một buổi sáng chỉ vì nhắn tin chia tay các chị. Lần đầu cảm thấy tiếc nuối vì những khoảnh khắc mình cúp học, ngủ nướng. Kể ra mỗi hành trình đi qua đều là một trải nghiệm khó quên ha. Thực ra mà nói, 3 năm là khoảng thời gian không quá ngắn cũng không quá dài, nó đủ để cho ta học hỏi, nhìn nhận được những điều tốt đẹp, đủ để cho ta lưu giữ những kỉ niệm. Con cảm ơn cô Hà, thầy Đạt và các cô thầy trong Ban Chủ nhiệm đã luôn tạo điều kiện cho chúng con được học tập, trải nghiệm, giao lưu, kết bạn và được “cháy” cùng lập trình một cách tốt nhất. Em cảm ơn thầy Hồ Đức Lĩnh đã luôn dõi theo, giúp đỡ, hỗ trợ và tận tâm chỉ dạy cho em những kiến thức về lập trình, luôn kiên nhẫn, tận tình, nhiệt huyết đồng hành cùng em trên chặng đường chinh phục đam mê. Những cuốn sách về lập trình mà thầy tặng em đều giữ cẩn thận, nó sẽ là bí kíp thất truyền của em. Chị Hannah Hiền luôn quan tâm, động viên, sẵn sàng hỗ trợ em mọi lúc mọi nơi, dù rằng công việc của chị còn rất bận. Điển hình như lần chị sang Úc một tháng, dù bận học tập nhưng chị vẫn luôn sẵn sàng support em mọi lúc mà không hề chậm trễ hay than phiền. Chị Việt Anh tuy không phải Hannah của em nhưng luôn vui vẻ, luôn sẵn sàng ngồi nghe em tâm sự chuyện trên trời dưới đất, luôn biết cách khiến cho học viên không thể giận chị quá 5 phút. Yên tâm là em chỉ giỏi nói mồm thôi chứ không bao giờ dỗi chị được đâu, khi nào muốn nghe hát cứ bảo em, sẵn sàng làm ca sĩ riêng của chị ?. Chị Dung luôn vui vẻ hoà đồng với tụi em, dù bị tụi em trêu suốt cái vụ thơ thẩn nhưng chị vẫn luôn yêu đời làm thơ. Kể ra có nhiều hôm em học đuối lắm nhưng mà vô box chat trại rùa đọc tin nhắn mọi người trêu chị em lại khoẻ ngang =)) dù hơi ác với chị nhưng mà là sự thật._. Ngoài các thầy, các cô chú, các chị thì làm sao thiếu được những người anh em thiện lành của tui chứ:>> cảm ơn Phong Võ Minh Vũ Le Nguyen Anh Tu Hải Đăng Phạm Hồng Phúc Trường An Vàng Đức Hoàng Annh Nhật Minh Lương Nhật Bảo Hoàng Hoàng Bảo Long Hoàng Dương Lê Anh Minh Anhphu Ba Tran Nghia Duc Hoang Hà Tiến Duyên Tuấn Minh Đinh Phanh Phạm Bình Nam Lâm Kiệt Nam Thành Bách Gia Nguyễn … Và cả những người bạn mà tui chưa có dịp nói chuyện, tiếp xúc nhiều. Cảm ơn mọi người vì đã luôn giúp đỡ, lắng nghe, hỗ trợ tui trong quãng thời gian vừa qua. Cảm ơn những người bạn luôn sẵn sàng ngồi nghe tui kể lể tâm sự mà không một lời trách cứ. Cảm ơn mọi người vì trại hè vừa nha, một mảng kí ức mà tui sẽ ghi nó mãi trong tim.

Có thể chúng ta mỗi người một vùng miền, mỗi người một lối sống, một lối suy nghĩ, một thế giới quan khác nhau, nhưng tui luôn quan niệm rằng, vạn sự trên đời đều là hữu duyên. Chúng ta được biết nhau, được gặp nhau là duyên là nợ. Vì vậy, tui luôn trân trọng tất cả mọi người, trân trọng tất cả những khoảnh khắc của chúng ta. Nói lan man nhỉ, nghĩ đến cảnh sau khi hoàn thành 3 năm sinh hoạt và trở thành cựu thành viên, không được đi camp cùng anh em nữa cũng thấy buồn. Thật ra thì năm nay cũng sẽ là một năm học chật vật của tui vì lịch học đội tuyển dày đặc, kiến thức mới muôn màu muôn vẻ và còn bận cả việc bên CLB nhạc của trường nên thời lượng học hay các hoạt động ngoại khoá của FCT tui thấy mình giảm hẳn. Nhưng dù sao đi nữa, vì đã chọn FCT là nơi trao gửi một phần tuổi trẻ nên dù có khó khăn đến mấy nhất định tui cũng sẽ cố gắng đến cùng. Cố gắng vì mình, và cả vì những người tin tưởng vào mình. Chắc hẳn các bạn gen 1 bây giờ là cũng như tui rồi, cũng bắt đầu cảm thấy tiếc thời gian vừa qua và mong muốn nó lâu hơn rồi. Cố lên mọi người nhé, cùng nhau cháy thật cháy năm cuối để không có gì nuối tiếc nhé. Cảm ơn mọi người đã đọc, cảm ơn mọi người vì đã xuất hiện và thành một phần thanh xuân của tui. FCT 2 tuổi mãi thành công-vững bền và luôn là một sân chơi lý thú cho các bạn trẻ đam mê lập trình.

Viết đến đây cũng gần 3h sáng rồi, tuy văn chương không được xuôi cho lắm nhưng đây là cảm xúc thực sự của em lúc này. Là một đứa có tâm hồn văn thơ bay bổng, em luôn chọn cách giải toả cảm xúc qua câu chữ. Cảm ơn mọi người đã đọc tới đây. Cảm ơn mọi người vì tất cả.

Bức hình mà em ưng ý phải gọi là nhất trại, bức hình của hội anh em phòng 9 :>

 1,638 total views,  1 views today

Post a Comment